Có đôi khi một bài hát vang lên và làm cho lòng cảm thấy thanh thản. Cảm giác được sự đồng cảm, một sự hòa nhập vào một không gian vô định, chỉ còn lại những âm điệu, lời hát và bản thân.
Gió héo hắt ánh mắt thơ ngây đang chờ ngày nắng mai Ôi quanh tôi thế giới thật buồn cho lòng càng tái tê Tôi đang nghe đâu cơn gió xuyên qua những đám lá cây Ngồi tôi đếm những vì sao và đón chờ nắng về."Đã có nhiều đêm em thức trắng và ngồi chờ đón ánh bình minh sẽ đến. Những lúc ấy, giữa không gian tĩnh mịch, giữa sự bao bọc của bóng đêm, em suy nghĩ rất nhiều, về cuộc sống, gia đình, bạn bè, về quá khứ, hiện tại rồi tương lai. Em cảm thấy giữa bóng tối, những nỗi buồn càng thêm nặng trĩu. Và em nhận ra rằng cuộc sống nếu thiếu đi ánh nắng của hy vọng, ánh nắng của niềm tin thì cuộc sống sẽ buồn biết bao. Rồi cùng từng làn gió và từng chiếc lá trên cành, em nhìn lên bầu trời đầy sao, em mong chờ ánh nắng ban mai, mang đến hy vọng và niềm tin đến cho ngày mai, ngày mai tươi sáng hơn.
"Lòng tôi không bao uớc muốn, mặt trời lên lúc ấy cũng sẽ ra đi
Hạnh phúc dẫu thật mong manh lòng bình yên tôi không tiếc nuối
Bao hận thù chẳng còn trong tôi và hờn ghen cũng sẽ cứ thế ra đi
Cùng tôi...sẽ tan vào hư vô..."
Lòng em đã không còn mang nhiều ước muốn như ngày xưa nữa. Bởi vì em biết dù cho có ước mơ bao nhiêu đi nữa thì bàn tay của con người quá nhỏ bé và cuộc sống quá ngắn ngủi để thực hiện được tất cả. Chỉ cần lòng tĩnh lặng và yên bình thì dù cho hạnh phúc có vuột mất khỏi tầm tay thật nhanh thì cũng không mang nhiều nuối tiếc. Em đã đánh gục được sự hờn ghen và ích kỷ trong lòng mình không biết từ lúc nào. Em đã dám đối diện với sự thật, đối diện với những gì đã qua. Và có lẽ tất cả rồi sẽ cùng em đi đến cuối ...
"Một ngày mới nắng lên xanh màu là hạnh phúc cũng sẽ tan mau
Dù vẫn biết tôi đành phải xa nguời, một niềm vui mới đến
Cuộc đời biết thế nhưng tôi vẫn cuời vì khi ánh nắng chiếu lên tôi
Từng tia sáng soi nhẹ dấu chân trong tâm hồn tôi."
Niềm vui chỉ đến khi lòng mình mở cửa cho ánh nắng hy vọng tràn vào. Dù cho tình yêu có sâu đậm hay không thì một ngày nào đó cũng sẽ phải rời xa mà thôi. Em sẽ vẫn vui vẻ mà sống cho dù niềm vui anh mang đến là quá mới, quá ngắn ngủi nhưng thật quá nồng nàn. Ký ức nuôi sống tâm hồn và tình yêu làm nên ký ức. Em sẽ dừng lại để tìm về những kỷ niệm đã qua.
"Tôi không quen những sớm ban mai,khi mặt trời nắng lên
Tôi không mong sẽ có đuợc nhiều nên chẳng phải khổ đau
Khi sương rơi trên chiếc lá tôi tan trong ánh nắng mai
Dù biết thế vẫn vui buớc đi dẫu không trở vế" Em đã chưa từng mở cửa cho tâm hồn mình để đón những ánh nắng mới kia nên có lẽ em chưa quen cho lắm. Nhưng em sẽ cố gắng vì em biết sống là phải biết quý trọng những gì mình đã có, đang có và hy vọng vào những gì mình sẽ có. Hòa mình vào những mặt tốt của cuộc sống thì quanh em sẽ tràn ngập ấm áp và niềm vui.
''Một ngày mới nắng lên xanh màu là hạnh phúc cũng sẽ tan mau
Đừng tiếc nuối những gì đã qua rồi dù niềm vui mới đến
Cuộc đời biết thế nhưng tôi vẫn cuời, yêu dấu chỉ có trong mơ
Vì đã sống trong đời trái tim của những giọt sương."
Con người đã sống thì thường truy cầu hạnh phúc. Và cứ ngỡ là hạnh phúc ở nơi nào đó xa lắm nhưng họ không biết rằng hạnh phúc là hiện tại và ở ngay bên cạnh họ. Nên biết quý trọng những gì mình đang có. Những gì đã xảy ra trong quá khứ chỉ là những trang sách, đừng cố níu kéo hay đắm chìm trong những trang sách ấy, nhất là những trang sách buồn. Hãy tự mình viết lên những trang sách cho cuộc đời mình vì hôm nay rồi sẽ trở thành ngày hôm qua.
(Nguồn: Blog Hate Rock )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét