Có lẽ nào anh lại quên em...
Em yêu Hà Nội, yêu cả mùi hương nồng nồng hăng hắc mà nhiều người không thích. Em đã lang thang trên không biết bao nhiêu con phố mỗi khi thấy buồn, nhớ anh. "Em vẫn từng đợi anh trên những chặng đường quen, tiếng hát ai xao động thoáng mùi hoa êm đềm...". Chỉ một mình em lang thang với những kỷ niệm đã khắc ghi hình bóng anh, những con đường thẳng tắp hai hàng cây, và cầu Thăng Long lộng gió nơi đã minh chứng cho tình yêu của em và anh. Em nhớ lắm. Nhớ khi ngồi với bạn bè trà đá và hướng dương, những con đường nhỏ mà tối nào mình cùng dạo bước. "Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó, những bạn bè chung, những con đường nhỏ...".
Để bây giờ chỉ một mình em lẻ bóng, không có anh bên đời, em thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. Anh trở về với biển quê hương có biết được em cồn cào da diết mỗi độ hoa sữa về. Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa, ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời. Em vẫn ở Hà Nội vẫn những buổi một mình lang thang trên những con đường trắng màu hoa sữa. "Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em, có lẽ nào anh lại quên em?". Anh đã quên em thật rồi ư? Quên đi lời hẹn ước? Anh tin vào duyên phận. Nếu mình tan vỡ là bởi duyên phận đã định sẵn rồi?
Đêm nay Hoa sữa lại ru em vào giấc yên bình...
Sáng tác: Hồng Đăng
Em vẫn từng đợi anh
Em vẫn từng đợi anh
Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó
Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm
1 nhận xét:
Thầy ơi, bài này hay, con cũng thích...
Thích nhất là câu: "có lẽ nào anh lại quên em, có lẽ nào anh lại quên em".
Đăng nhận xét