Dấu xuân
Vào một đêm cuối năm Ất Dậu (2005), khi từng cơn gió cuối đông thổi lành lạnh mang theo một chút ấm áp của mùa xuân sắp về. Tôi lên chánh điện nơi trú xứ của tôi ở là Linh Quang Tịnh Xá, bất chợt nhìn thấy một cành mai nở những bông hoa đầu tiên khiến lòng tôi xao động. Đêm giao thừa mọi người về tụ tập rất đông để chúc Tết cho Thầy tôi và quý Sư, giữa không khí trang nghiêm ấm áp tình đạo vị và trong tâm ý tôi xuất hiện những câu thơ bình dị:
“Sáng nay cành hoa mai nở
Báo tin mùa xuân đã về
Đêm qua chuông chùa ngân đổ
Xua tan mùa đông giá băng.”
Dấu hiệu của mùa xuân có cành mai nở, có tiếng chuông chùa vang vọng trong đêm giao thừa, mọi người đều quây quần bên nhau trong niềm vui với những lời chúc tốt lành trong năm mới. Xuân trong cửa thiền còn có nụ cười an nhiên tự tại của Đức Phật Di Lặc,
“Tâm Phật rạng ngời tình thương mến
Mang đến cho đời mùa xuân bất tận.”
Chính những ý tưởng đã nuôi dưỡng trong tôi một ca khúc “Xuân trong cửa thiền” và tôi đã nuôi dưỡng những điều đó cho đến năm 2006 (Bính Tuất) mới viết hoàn chỉnh ca khúc này. Đó là cảm nhận của một người con Phật về một mùa xuân không rộn ràng mà chỉ an nhiên, tự tại. Ca khúc như một món quà gởi tặng đến tất cả mọi người và những tâm hồn đồng điệu sẽ cùng gặp nhau trên những ca từ và những nốt nhạc sâu lắng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét