Tôi không có quyền được hưởng hạnh phúc!
Tôi sinh con một mình, nuôi con không ai trợ giúp. Sức khỏe tôi rất yếu nhưng chỉ mới sinh được năm giờ tôi đã lập cập đi giặt tã cho con... Tôi làm đủ thứ hòng quên cảm giác tội lỗi. Anh bên cạnh tôi, giúp tôi chút ít khi cần thiết nhưng rất lạnh lùng. Đó là điều giết tôi mạnh nhất.
Năm tôi học lớp 2, nhà nội có bạn của ông nội đến buôn bán cùng. Ông ta tên là Khải. Thật kinh khủng, ông ta thường xuyên hiếp dâm đứa bé gái là tôi đây. Tôi đau đớn lắm nhưng không dám nói với ai cả. Trong nhà từ ông bà đến cô chú ai cũng có thể dễ dàng đánh đập tôi, dù có lẽ họ cũng thương tôi (có thương mới nuôi vì thời bao cấp cuộc sống rất khó khăn!). Năm tôi 13 tuổi, ba cưới vợ mới mà không một sự chuẩn bị cho tôi về tinh thần. Tôi xa nội về quê ở với mẹ kế và ba. Ba xa nhà luôn, mỗi khi gửi thư về ông không bao giờ nhắc đến tôi.
Còn lúc ở nhà ông lại dễ dàng đánh đập tôi từ một lỗi nhỏ. Thậm chí ngay cả khi tôi không có lỗi ông cũng đánh thật nặng, có lần ngất xỉu, dù ông có học vấn đại học. Có khi ông còn chửi tôi “giống như con đ”. Mẹ kế thì không quan tâm đến tôi bao giờ. Tôi có ít bạn, hay khóc thầm, tủi thân, lúc nào cũng thèm sự yêu thương vỗ về…
Tôi quen và yêu anh lúc 18 tuổi, khi vừa dưới quê lên thành phố thi đại học và rất sốc vì môi trường mới. Anh theo đuổi tôi. Tôi cũng có tình cảm với anh từ sự cảm phục anh học rất giỏi. Cho đến một ngày anh đến nhà tôi. Không hiểu sao tôi đã kể cho anh nghe chuyện của mình, cả mơ ước được yêu thương. Đây là lần đầu tiên tôi nói nhiều với bạn đến thế. Anh tỏ ra thông cảm và hiểu biết cuộc sống rất nhiều so với tôi, dù nhỏ hơn tôi một tuổi. Rồi một ngày anh làm chuyện đó với tôi. Tôi đã hoảng sợ và ghét mình biết bao, cả kinh hãi người bạn trai đầu tiên. Tôi trốn anh gần hai năm trời nhưng anh vẫn cứ tìm. Hai năm không gặp anh, tôi lầm lũi học, vẫn rất ít bạn bè. Một ngày gặp lại nhau, tình cảm bỗng dâng lên. Chúng tôi đến với nhau và sống như vợ chồng hơn bốn năm.
Tối anh đến, biện minh đủ điều. Anh còn nói “mình mất gì đâu mà sợ” (anh thường lặp lại câu này). Vậy mà tôi đã tin anh, bỏ qua lần này và cả những lần hai người qua đêm với nhau mà không làm to chuyện bao giờ. Tôi yêu anh và quá yếu đuối. Lúc này chúng tôi đã làm đám hỏi sau năm năm bên nhau.
Kể từ đó là những tháng ngày đau khổ triền miên, anh thường bỏ mặc tôi, thất hẹn, nói dối liên tục...Quá buồn và bơ vơ, tôi tham gia lớp học ngoại ngữ và gặp một bác sĩ. Tôi kết bạn với anh. Rồi người yêu biết tôi có bạn trai nhưng anh chỉ cười khẩy, không quan tâm đến tôi trong khi người bạn mới càng tỏ ra thân thiết với tôi. Rất nhiều lần tôi nói người yêu làm lễ cưới nhưng anh từ chối hoặc giả lơ.
Tôi yêu anh thật nhiều dù biết anh vẫn quan hệ với cô bạn kia và còn thêm một cô ở CT. Điều chua xót là trong một lúc chán nản tôi đã thất thân với người bác sĩ kia (anh ta đã có vợ và một con nhỏ). Nhưng tôi cần được trao tình cảm, cần được chăm sóc một ai đó và cần được nhận sự động viên biết chừng nào. Tôi biết mình sai trầm trọng nên đã rời xa anh bác sĩ nọ. Nhưng tôi có thai! Khi phát hiện, tôi nói ngay với người yêu nhưng anh bỏ mặc tôi. Tôi hiểu. Điều kinh khủng hơn cả, đáng trách hơn cả, ngu xuẩn hơn cả, thật xấu xa cho tôi là tôi điện thoại cho ba mẹ người yêu và bảo mình có thai rồi... Lễ cưới gấp rút diễn ra với cô dâu tệ hại nhất đời là tôi.
Tôi và anh thống nhất sau một thời gian cả hai sẽ chia tay. Tôi cố gắng làm vợ tốt, chăm sóc chồng, nhà cửa chu đáo, nhẫn nhịn mọi sự vì biết mình có lỗi quá lớn. Nhưng lòng anh không hề lay động. Anh còn hẹn hò với bạn gái trước mặt tôi. Tôi sa sút rất nhanh, 12 tháng sút hơn 16kg vì lao tâm và lao lực. Anh thích đi chơi qua đêm nhiều ngày liền, về nhà lại hỏi tôi còn muốn gì hơn nữa ở anh. Không những quan hệ với nhiều phụ nữ, anh còn kể cho họ nghe chuyện của tôi. Một lần tình cờ đọc email của anh tôi mới biết trong email họ ca ngợi anh, chửi tôi thậm tệ, tôi chỉ biết khóc mà thôi.
Tết 2007, anh bỏ mặc vợ con bệnh, đi chơi với bồ mấy ngày liền cũng không báo trước với tôi. Đau đớn và mặc cảm, cảm thấy mình không xứng đáng làm mẹ, tôi chở con đi từng hiệu thuốc, mua từng ít thuốc ngủ một... Tôi tỉnh dậy trong sự la mắng của mẹ chồng nhưng lòng thì chết rồi. Hai ngày sau cái chết hụt, tôi ngồi dậy chăm con một mình trong tủi nhục. Chồng quay về không một lời hỏi thăm và hắt hủi tôi hơn bao giờ hết. Tôi cam chịu vì mình đáng bị như vậy.
Tôi có còn xứng đáng làm mẹ, xứng đáng sống? Tôi không có quyền sống hạnh phúc? Tôi sẽ mãi mãi không có được tình yêu và sự tha thứ của chồng? Tôi muốn thú nhận với bố mẹ chồng tất cả, chịu sự trừng phạt danh dự rồi đi với con thật xa... Tôi bế tắc thật rồi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét